Phép là của lời nói dịu dàng

PHÉP LẠ CỦA LỜI NÓI DỊU DÀNG

hoaNhiều năm về trước, có một cậu bé mồ côi tên Jim, mười hai tuổi, gầy gò. Jim sống lang thang, là đầu mối của mọi trò cười và lời trêu chọc của người trong thị trấn. Không ai đối xử tử tế với Jim. Những nghi ngờ về các vụ ăn cắp hay rắc rối đều có tên Jim đầu tiên. Cậu chỉ nhận được những lời nói cay độc, nghi ngờ. Kết quả là Jim luôn lẩn tránh những người xung quanh. Cậu càng lẫn tránh, người ta càng nghi ngờ cậu.

Tài sản duy nhất của Jim là chú chó Tige, cũng luôn khép nép và lẫn tránh mọi người như chủ nó. Jim không đối xử thô lỗ với Tige, nhưng cũng luôn xài thứ ngôn ngữ cay độc mà mọi người dùng cho cậu. Phần vì cậu đã quen với những ngôn ngữ đó, phần vì để trút đi mọi nỗi uất ức.

Một hôm, Jim thấy cô gái phía trước làm rơi một gói nhỏ. Cô cúi xuống nhặt thì gói khác lại rơi khỏi tay. Jim chạy đến, nhặt hai gói lên, đưa trả cô gái.

– Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt!

Cô gái cười và xoa đầu Jim. Jim hoàn toàn sốc. Trong suốt mười hai năm, đó là những lời nói tử tế đầu tiên mà cậu nghe được. Jim nhìn theo cô gái cho đến khi cô khuất bóng.

… Jim huýt sáo gọi Tige, con chó ve vẩy đuôi chạy tới bên. Cả chủ và chó đi vào rừng… Jim ngồi xuống cạnh bờ suối và trong đầu cứ vang lên: “Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt!”

Jim cười một mình. Rồi cậu gọi: “Đến đây Tige!”

Tige chạy lại ngay, Jim xoa đầu nó và nói: ”Cảm ơn mày! Mày thật là tốt!”

Tige rất phấn kích và ngạc nhiên. Tai nó vểnh lên, mắt hướng về phía Jim, chăm chú, đuôi vẫy lia lịa.

“Đến con chó cũng thích nghe lời nói dịu dàng!”

Jim nghĩ và lôi trong túi ra một mảnh gương vỡ. Cậu thấy một khuôn mặt lấm lem. Jim rửa mặt thật cẩn thận.

Sau đó, Jim lại nhìn vào gương. Cậu ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cậu nhìn lên cao thay vì chỉ cúi mặt như mọi khi. Một cảm giác, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy: cảm giác tự trọng.

Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời Jim hoàn toàn thay đổi bởi quyết tâm để xứng đáng với những lời nói dịu dàng.

Ngưng một lát, nhà tỷ phú tiếp tục nói:

“Thưa các bạn, tôi chính là cậu bé đó. Thị trấn nhỏ mà tôi vừa kể đến chính là thành phố này bốn mươi năm về trước. Cái cây ở đằng kia, mà quý vị có thể thấy, chính là nơi một người phụ nữ đã… gieo hạt giống đầu tiên của lòng nhân hậu xuống cuộc đời tôi. Mong sao ai cũng có thể làm được như thế.”

(Phan Dương Sơn nhận từ người Chị thân tình.)

Mới hơn Cũ hơn