PHẦN THƯỞNG TỪ ĐIỂM MỘT
Giáo xứ Kiên Ngãi
(Giải nhất Văn Nhi đồng – Giải văn thơ Lm.Đặng Đức Tuấn lần 3 năm 2012 )
Ba mẹ nào chẳng vui khi được con cái tặng những “bông hoa điểm mười” trong học tập. Ba mẹ nó cũng thế. Mỗi lần nâng niu bài kiểm tra có điểm 10 trên tay, lòng nó lại phấn khởi mừng thầm. Trong cái đầu ngây thơ, non nớt của nó, những cô búp bê xinh đẹp, chú gấu Teddy dễ thương trong cửa hàng bách hóa sẽ là phần thưởng xứng đáng nhất dành cho nó.
Vậy mà hôm nay niềm vui sướng đã bị thay thế bằng nỗi lo lắng, sợ hãi cứ lớn dần, lớn dần theo từng bước chân ngập ngừng, e sợ. Đường về nhà hôm nay cứ dài ra mãi cùng tâm trạng lo âu, thắc thỏm của nó. Cầm bài kiểm tra hôm nay, nó phải dụi mắt tới ba bốn lần để nhìn cho rõ. Không! Không phải vậy! Chắc cô giáo quên mang kính cận khi chấm bài của nó. “Cô bé 0 mè nheo” đáng lẽ phải nấp sau lưng “cậu bé 1 manly” mới đúng chứ! Hic…Hic…
Trước giờ, toán là môn nó giỏi nhất mà, toàn điểm 9, điểm 10. Còn đây là con số 01 xa lạ. Ôi không! Choáng! Nó đã mượn bài làm10 điểm của thằng Phú để đối chiếu. Phải rồi, nó đã làm sai. Cũng tại cái tính ham chơi làm khổ nó. Nó rấm rứt như muốn khóc…
Chỉ là bài kiểm tra 15 phút thôi, nhưng lỡ mẹ hỏi nó biết nói làm sao? Nói thật chắc sẽ bị đòn. Cái roi của mẹ to lắm, đánh đau phải biết. Anh nó bị đánh còn khóc rổng lên thế huống gì nó. Eo ôi! Khiếp quá! Nó không dám nghĩ tiếp. Đúng rồi, hay là giấu đi đừng cho mẹ biết. Nó loay hoay xé tờ giấy bài làm điểm một rồi vò lại, vứt vào bụi cây rậm. Xong xuôi, nó ôm cặp sát vào người và cắm đầu cắm cổ chạy một mạch như sợ ai nhìn thấy. Được một quãng xa, nó đứng lại thở hồng hộc…
Nắng đầu xuân rất nhẹ, gió từng làn mát rươi thổi tung mái tóc lòa xòa trên mặt nó, lo lắng buồn phiền biến đâu mất tiêu rồi. “Từng chiều đi trên con đường này, hoa điệp vàng…”, nó nghêu ngao hát tới tận cổng nhà. Mẹ đón nó bằng nụ cười rất tươi: “Con gái mẹ có mệt không? Mau rửa mặt đi. Hôm nay có món thịt kho tàu con thích đó!”- “Dạ”, nó lí nhí đáp lời mẹ… May quá, mẹ không để ý đến sự khác thường của nó. Nó tự nhủ: “Hãy quên con số một đáng ghét kia đi, Dung ơi, cứ coi như chưa từng có nó”…
Sau bữa cơm, mẹ nhờ nó mang hoa vào nhà thờ. Hôm nay thứ bảy, không khí yên ắng lạ thường. Nó đặt hoa dưới chân Đức Mẹ rồi quay gót đi. “Oạch!”… Nó ngã sóng soài. Lồm cồm bò dậy, nhìn thấy hòn cuội đã làm nó trượt ngã, nó tức tối lượm lên ném phăng đi.
“Bum!”… Một âm thanh chói tai vang lên làm nó giật thót người. Trời ơi! Nó ném trúng tượng Đức Mẹ rồi. Quỳ sụp xuống dưới chân tượng Thánh, nó rên rỉ: “Mẹ ơi, xin tha lỗi cho con, con không cố ý”. Đọc xong kinh kính mừng, nó bình tâm lại. Nó ngước nhìn lên Đức Mẹ, hình như Mẹ đang cười với nó. Nụ cười ấy. Ánh mắt ấy. Nó thấy quen quá. Mẹ! Phải rồi, nụ cười của mẹ trưa nay đón nó học về. Nụ cười ấy như có tia nắng ấm áp của mùa xuân, có biển cả bao dung của lòng mẹ lấp lánh tin yêu. Nó đã nói dối, đúng hơn là nó không dám nói thật với mẹ về điểm một. Vậy mà mẹ vẫn dành cho nó nụ cười ấy. Và nó biết sẽ luôn là như vậy. Bất giác, nó bật khóc, những giọt nước mắt hối lỗi cứ như thế lăn dài trên má.
Cám ơn Mẹ. Nhờ tình yêu của Người, nụ cười ấm áp của Người đã thánh hóa con, cho con sức mạnh dám đối diện với sự thật. Nó biết rằng nếu nó nói thật với mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho nó. Bây giờ nó mới hiểu, điểm một cũng có giá trị của nó. Nó nguyện sẽ luôn sống chân thật dù trong việc nhỏ nhất. Nó chợt hối hận và nhận ra rằng: Mẹ nó sẽ buồn vì nó bị điểm một, nhưng mẹ sẽ đau lòng hơn vì nó nói dối. Sự bình yên trong tâm hồn chính là phần thưởng cho cái “điểm một nói thật” của nó…
gpquinhon.org