Truyện giáo dục thiếu nhi
THỎ TRẰNG ĐỔI CÁI ĐUÔI
Thỏ trắng tên là Tiểu Mẫn cùng gia đình trú ngụ dưới một cây đại thụ, hằng ngày Tiểu Mẫn đều xách giỏ cùng với thỏ mẹ đi vào trong rừng hái nấm ăn. Tối thì trở về nhà, Tiểu Mẫn nhìn thấy nấm vừa to vừa tươi, thì vây lấy mẹ tay chân múa may không thôi.
Nhưng mấy ngày sau ấy, Tiểu Mẫn không thể vui vẻ được, bởi vì các bạn đều nói đuôi của nó vừa ngắn vừa nhỏ không đẹp chút nào cả. Tiểu Mẫn ngậm môi nhìn cái đuôi nhỏ của mình, buồn bã nói: “Vì mày đó, nên các bạn không chơi với ta nữa.”
Một hôm, Tiễu Mẫn đang hái nấm, nhìn thấy con sóc vểnh cái đuôi lớn lông mượt mà đang nhảy qua nhảy lại trên cành cây, rất là hâm mộ, nói: “Chị sóc, cái đuôi của chị rất là đẹp.”
Con sóc lắc đầu nói: “Không, cái đuôi của em mới là đẹp hơn, vừa nhỏ vừa mềm.”
– “Vậy thì chúng ta đổi đuôi cho nhau được không nào ?”- Tiểu Mẫn đề nghị.
– “Được thôi.”
Sau khi đổi cho nhau cái đuôi, Tiểu Mẫn nhìn cái đuôi mới ở sau thân, màu sắc nó óng ánh mền dẻo, nó hát to lên và chạy vào trong rừng lớn, muốn đem chuyện này nói cho mọi người biết.
Lúc ấy, từ trong cây tùng chạy ra một con sói xám to lớn, nó nhe hàm răng muốn nhảy vồ đến bắt Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn chạy thục mạng, nhưng cái đuôi lớn cứ kéo nặng nề phía sau, làm sao có thể chạy nhanh được, mắt nhìn sói xám truy đuổi tới. Lúc bấy giờ, thỏ mẹ từ trong rừng nhảy ra, nó nhảy như bay, phút chống đánh lạc hướng của sói xám. Tiểu Mẫn núp sau gốc cây, buồn quá nên khóc, không ngờ cái đuôi đẹp ấy suýt làm nó mất mạng.
Thỏ mẹ chạy đến, vừa giúp nó lau khô nước mắt vừa nói: “Con ngốc của mẹ, con có tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian, rất thích hợp với con, tại sao con lại đi hâm mộ cái của người khác chứ ?”
Gợi ý:
Các em thân mến,
Chúng ta nên có lòng tự tin đối với bản thân của mình, không nên mù quáng cho rằng những thứ gì của người khác đều là tốt nhất, còn những thứ của mình thì là xấu nhất, bởi vì cái tốt nhất là cái thích hợp với mình mà thôi.
Có một vài em cho rằng vì gia đình mình nghèo, nên tự ti mặc cảm không muốn chơi đùa với bạn bè, không muốn mời bạn bè về nhà mình chơi, không muốn nói cho mọi người biết mình có mẹ đang ngồi ngoài đường bán rau bán quả.v.v…Không nên mặc cảm như thế, bởi vì nghèo không phải là một cái tội, cái nghèo cũng không làm mất đi nhân cách và tính tự trọng của mình, nhưng chỉ có những ai đánh mất đi lòng tự tin nơi bản thân mình mới suy nghĩ như thế mà thôi.
Phải tự tin ở mình: mặc áo cũ nhưng rất thích hợp vừa vặn với vóc dáng và hoàn cảnh của gia đình thì rất tốt, còn hơn là nhìn bạn bè mặc áo mới mà cứ mặc cảm với cái áo mình đang mặc, thì quả là chúng ta coi thường sự hy sinh to lớn của cha mẹ mình…
Các em thực hành:
– Vui vẻ dùng những gì mình đang có, mà không so sánh với những gì của người khác có.
– Biết tự tin nơi tài năng của mình.
– Khen ngợi sự tài giỏi của bạn bè, nhưng không được tự coi mình là người không biết gì.
——————
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(dịch từ “câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn” và viết suy tư)