Mỗi đêm, mẹ vào phòng đắp chăn cho tôi, dù tôi đã lớn qua tuổi ấu thơ. Như thói quen từ lâu, mẹ cúi xuống vuốt nhẹ mái tóc che trán tôi và đặt vào đó nụ hôn âu yếm trước khi rời phòng.
Tôi không nhớ từ khi nào cử chỉ này làm tôi khó chịu, cái cách mẹ vuốt tóc tôi qua một bên. Bởi vì bàn tay mẹ khô nhám vì công việc chạm vào vầng trán ngây thơ của tôi. Cuối cùng, đêm đó, tôi gạt tay mẹ và hét lên: “Mẹ đừng làm như vậy nữa, tay mẹ nhám qúa!”
Mẹ tôi không nói gì. Nhưng từ ngày ấy, mẹ không còn làm những cử chỉ yêu thương như vậy mỗi tối nữa. Nằm trằn trọc trên giường, lời ấy cứ văng vẳng và ray rứt tôi. Nhưng vì tự ái lấp mất trí khôn, tôi đã không xin lỗi mẹ.
Nhiều năm qua, việc này vẫn ám ảnh tôi nhiều đêm. Tôi thèm nhớ bàn tay mẹ, thèm cái hôn âu yếm mỗi tối. Nhiều khi tôi cảm thấy sự việc như mới hôm qua, có lúc lại như xa xăm trong qúa khứ. Nhưng chắc một điều, nó vẫn đeo đuổi và ám ảnh tôi mãi.
Thêm nhiều năm nữa trôi qua, tôi không còn là cô gái thơ ngây nữa. Mẹ tôi nay đã vào tuổi bảy mươi, bàn tay mẹ mà tôi bảo là khô nhám, vẫn tiếp tục đều đặn lo cho tôi và gia đình tôi. Mẹ là thầy thuốc, lấy thuốc cho cháu lúc ốm đau, hay băng bó cho các đầu gối bị trầy trượt. Mẹ vẫn nấu món gà chiên tuyệt vời, tay mẹ không ngừng bày biện và dọn dẹp những bữa ăn thịnh sọan cho cả đại gia đình. Mẹ còn khâu vá, giặt giũ và tẩy những vết loang tưởng chừng như không bao giờ sạch, trên áo quần của con tôi. Qua những tháng năm dài của mẹ, nào đâu đã có máy giặt, máy xấy, hay những thứ vải không nhăn. Vẫn một tay mẹ lo cho cả gia đình, áo quần tươm tất thơm tho.
Bây giờ con tôi đã lớn, đã có gia đình. Ba tôi đã khuất, mẹ chỉ còn một mình, và thỉnh thỏang tôi lại có dịp ghé qua, một mình ngồi bên mẹ. Đã nhiều lần tôi muốn gợi lại cái đêm ấy để xin lỗi mẹ, nhưng lại không có can đảm. Cuối cùng dịp may đã đến. Dịp lễ Tạ ơn năm nay, sau một ngày dài, tôi thiếp đi trên chiếc giường nhỏ năm xưa. Tôi mơ màng thấy bàn tay mẹ ngập ngừng vuốt mái tóc tôi, rồi đặt vào trán tôi cái hôn thật nhẹ. Trí tôi vụt trở lại cái đêm hôm ấy, khi tôi gạt tay mẹ và hét lên: “Mẹ đừng làm vậy nữa. Tay mẹ nhám quá!” Như một phản xạ, tôi vùng dậy, bắt được bàn tay mẹ. Tôi lẩm bẩm mấy lời xin lỗi mẹ. Những tưởng mẹ sẽ nhớ ra cái tội hỗn láo ấy. Nhưng nhìn mẹ, tôi biết bà không nhớ, cũng chẳng biết tôi nói gì. Bà đã quên, đã tha thứ cho tôi từ bao lâu rồi!
Đêm ấy, tôi ngủ ngon hơn bao giờ hết, và không ngừng cảm ơn những tháng năm mẹ đã lo cho tôi. Bàn tay mẹ tuy thô nhám, những lòng mẹ mềm mại và bao la biết bao. Chỉ khổ cho tôi, đã không biết mẹ tha thứ cho tôi từ lâu rồi, trong khi tôi vẫn khư khư ôm cái mặc cảm tội lỗi canh cánh bên lòng suốt bao tháng năm●
Godissart McQuillen – Phạm Ruệ dịch